初陽(yáng)

詞語(yǔ)解釋
初陽(yáng)[ chū yáng ]
⒈ ?古謂冬至一陽(yáng)始生,因以冬至至立春以前的一段時(shí)間為初陽(yáng)。
⒉ ?指初春。
⒊ ?朝陽(yáng),晨輝。
⒋ ?喻盛世。
引證解釋
⒈ ?古謂冬至一陽(yáng)始生,因以冬至至立春以前的一段時(shí)間為初陽(yáng)。
引《玉臺(tái)新詠·古詩(shī)<為焦仲卿妻作>》:“往昔初陽(yáng)歲,謝家來(lái)貴門(mén)。”
⒉ ?指初春。參閱《史記·天官書(shū)》。
引唐太宗 《正日臨朝》詩(shī):“條風(fēng)開(kāi)獻(xiàn)節(jié),灰律動(dòng)初陽(yáng)。”
⒊ ?朝陽(yáng),晨輝。
引唐 溫庭筠 《正見(jiàn)寺曉別生公》詩(shī):“初陽(yáng)到古寺,宿鳥(niǎo)起寒林。”
宋 周邦彥 《蘇幕遮》詞:“葉上初陽(yáng)乾宿雨,水面清圓,一一風(fēng)荷舉。”
朱自清 《匆匆》:“過(guò)去的日子如輕煙,被微風(fēng)吹散了,如薄霧,被初陽(yáng)蒸融了。”
⒋ ?喻盛世。 清 龔自珍 《最錄漢舊儀》:“宏 事 世祖 作《漢舊儀》,猶 叔孫通 之遇 高祖 也。
引應(yīng)劭 事 獻(xiàn)帝,亦作《漢官禮儀》,書(shū)既成,而代 漢 者起,無(wú)所用之。高材識(shí)掌故,一丁初陽(yáng),一丁蒙氾,幸不幸何如哉!”
國(guó)語(yǔ)辭典
初陽(yáng)[ chū yáng ]
⒈ ?晨曦、朝陽(yáng)。
引唐·溫庭筠〈正見(jiàn)寺曉別生公〉詩(shī):「初陽(yáng)到古寺,宿鳥(niǎo)起寒林。」
宋·周邦彥〈蘇幕遮·燎沉香〉詞:「葉上初陽(yáng)干宿雨、水面清圓,一一風(fēng)荷舉。」
⒉ ?冬至后至立春前,時(shí)值農(nóng)歷十一月。此時(shí)陽(yáng)氣初動(dòng),萬(wàn)物萌生,故稱(chēng)為「初陽(yáng)」。
引《樂(lè)府詩(shī)集·卷七三·雜曲歌辭一三·古辭·焦仲卿妻》:「往昔初陽(yáng)歲,謝家來(lái)貴門(mén)。」
分字解釋
※ "初陽(yáng)"的意思解釋、初陽(yáng)是什么意思由飛鳥(niǎo)成語(yǔ)網(wǎng)- 成語(yǔ)大全-成語(yǔ)故事-成語(yǔ)接龍-成語(yǔ)造句-成語(yǔ)出處漢語(yǔ)詞典查詞提供。
相關(guān)詞語(yǔ)
- shěn dōng yáng沈東陽(yáng)
- yáng chūn陽(yáng)春
- chū bù初步
- chū chūn初春
- chū qī初期
- yáng guāng陽(yáng)光
- tài yáng太陽(yáng)
- ōu yáng歐陽(yáng)
- dāng chū當(dāng)初
- chū dù初度
- chū kè初刻
- chū xià初夏
- lǐ dōng yáng李東陽(yáng)
- dāng yáng當(dāng)陽(yáng)
- yáng wù陽(yáng)物
- chū jí初級(jí)
- chū lái zhà dào初來(lái)乍到
- nián chū年初
- chū nián初年
- yáng píng陽(yáng)平
- yáng liáo陽(yáng)燎
- hóng yáng紅陽(yáng)
- zǒu yáng走陽(yáng)
- yáng jiě yīn dú陽(yáng)解陰毒
- yáng rì陽(yáng)日
- yáng xù陽(yáng)旭
- yáng zhǐ陽(yáng)址
- sān yáng kāi tài三陽(yáng)開(kāi)泰
- yīn yáng陰陽(yáng)
- suì yáng歲陽(yáng)
- zhuàng yáng壯陽(yáng)
- chū mín初民